Nữ y
tá Bronnie Ware (người
Úc) đã có nhiều năm chăm
sóc người bệnh ở thời
kỳ 12 tuần cuối của cuộc
đời họ. Qua đó cô đã có cơ hội ghi lại
những điều mà người bệnh
còn hối tiếc trước khi nhắm
mắt, tổng kết lại
và viết thành: “5 điều hối tiếc
nhất lúc sắp lìa trần”.
Giá mà tôi có đủ
can đảm để sống một
cuộc sống đúng với bản thân mình, chứ
không phải là cuộc sống mà những
người khác mong đợi ở tôi. Khi con người
ta nhận ra rằng cuộc đời
của họ đang gần đến
điểm kết thúc, ngoảnh nhìn lại, thật dễ
dàng để nhận ra có bao nhiêu giấc mơ đã trôi đi mà chưa
thành hiện thực. Hầu hết
mọi người đã không tôn trọng thậm chí chỉ
một nửa giấc mơ
của mình và giờ đây họ phải
ra đi trong suy nghĩ rằng
điều này hoàn toàn do những gì họ đã lựa
chọn, hoặc không lựa chọn. Sức
khỏe mang lại một sự
tự do mà rất ít người nhận
ra, cho đến khi họ không còn có nó được nữa.
Giá mà tôi đã không làm việc
một cách cật lực. Điều
hối tiếc này đến từ
tất cả các bệnh nhân nam mà tôi chăm sóc. Họ đã bỏ lỡ
tuổi trẻ của con cái họ
cũng như sự đồng hành của
người bạn đời. Phụ
nữ cũng có nhắc đến điều
hối tiếc này, nhưng vì hầu hết
họ đến từ thế
hệ cũ, họ đã không cần phải là trụ
cột gia đình. Tất cả những
người đàn ông mà tôi đã
chăm sóc đều hối hận một
cách sâu sắc rằng họ đã chi tiêu quá nhiều cuộc
sống của họ để
chạy đua với công việc.
Giá mà tôi có đủ
can đảm để bộc lộ
cảm xúc của mình. Nhiều người phải
ức chế cảm xúc của
mình để giữ hòa khí với những người
xung quanh. Kết quả, họ phải
tự nén mình xuống sống một
cuộc sống tầm thường
và không bao giờ trở thành người mà họ đã thực
sự có khả năng trở thành. Nhiều căn bệnh phát triển
liên quan đến sự cay đắng và oán giận
mà họ đã phải ôm trong người.
Giá mà tôi giữ
liên lạc với bạn bè của
tôi. Nhiều người đã bị kẹt
trong cuộc sống riêng của họ đến
nỗi đã để những tình bạn
vàng trôi đi theo năm tháng. Đến
cuối đời họ cảm
thấy rất ân hận bởi
đã không dành đủ thời gian và nỗ lực để
chăm chút cho tình bạn của mình. Tất cả họ
đều nhớ đến những
người bạn của mình khi họ
đang hấp hối.
Giá mà tôi để
cho bản thân mình được hạnh phúc hơn.
Rất nhiều người cho đến
phút cuối cùng mới nhận ra hạnh
phúc chính là một sự lựa chọn
cho cuộc sống. Họ bị
kẹt trong những mô hình và thói quen cũ.
Cái gọi là sự dễ chịu
của sự quen thuộc đã lấn át đời
sống tinh thần cũng như thể chất
của họ. Sự sợ
phải thay đổi đã khiến họ phải
giả vờ với mọi
người xung quanh và với chính bản thân họ, rằng họ
đang rất mãn nguyện, nhưng thực
ra, ở sâu bên trong, họ thèm được cười
hết mình và có được lại sự
khờ dại.
(sưu tầm)