Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2011

Trương Tiểu Phàm và những mối tình ...

Câu chuyện này bắt đầu từ "Thanh Vân Môn". Trương Tiểu Phàm, nhân vật chính, là một thiếu niên bình thường, nhưng vận mệnh đã cợt đùa với hắn không chỉ một lần... Ý nghĩa duy nhất giúp hắn tồn tại là tình yêu, tình yêu là tấm phao cứu mệnh, là tín ngưỡng và tôn giáo duy nhất của đời hắn. Tiểu Phàm có thể hy sinh bản thân chỉ để sư tỷ được vui. Quỷ Lệ có thể “giết cả thế gian” để thấy lại được nụ cười của Bích Dao. Trương Tiểu Phàm có thể bỏ lại tất cả để đến với Lục Tuyết Kỳ. Ba mối tình, mỗi mối tình lại có sự đặc sắc, lãng mạn riêng.

Mối tình với sư tỷ là mối tình đơn phương ngây thơ trong sáng của những người bạn thuở nhỏ. Một mối tình đầu mà lúc đó bản thân người trong cuộc còn chưa biết thế nào là tình. Sự nhẹ nhàng bâng khuâng, một chút mơ mộng, một chút tiếc nuối. Tất cả làm nên mối tình đầu mà mãi sau này mỗi lần nhớ lại Tiểu Phầm vẫn còn bất giác đỏ mặt, ánh mắt nhất thời thơ thẩn.Mặc dù chính Điền Linh Nhi đã xóa đi mối tình đầu đẹp đó.

Mối tình thứ 2 với Bích Dao.Yêu chỉ vì yêu. Bích Dao có thể bất chấp nguy hiểm chỉ để được ngồi bên cạnh Trương Tiểu Phàm. Đây có lẽ chính là cảnh đẹp nhất trong truyện. Tiểu Phàm lấy tay áo lau một thân trúc ngã mời Bích Dao ngồi. Bích Dao đã nói: “Từ nhỏ đến lớn, không biết có bao nhiêu người đối tốt với ta, tặng ta không biết bao nhiêu kì trân dị bảo, nhưng mà…. Kể cả đồ trân bảo của cả thiên hạ đang đặt trước mắt ta, cũng không thể so sánh được với cái tay áo này của ngươi vì ta mà lau cây trúc”. Hai người ngồi lặng im chỉ có rừng Hắc Tiết Trúc xào xạc. Cảnh đau thương bi tráng nhất có lẽ là cảnh Bích Dao lấy cả tinh huyết, lấy cả linh hồn ra bảo vệ Tiểu Phàm. Tru Tiên kiếm trận diệt thiên tuyệt địa nhưng cũng không bằng tình yêu mạnh liệt của người con gái bé nhỏ đó. Hai dòng huyết lệ chảy ra từ khóe mắt Tiểu Phàm. Từ lúc đó Tiểu Phàm đã chết, chỉ còn một Quỷ Lệ vô hồn. Mười năm phiêu bạt, hắn làm tất cả mọi chuyện, thậm chí đối nghịch với thiên hạ, hi sinh thân mình chỉ để đổi lấy một nụ cười của Bích Dao : “Vì nàng, ta tựa như đã chết, vậy còn gì để ta đắn đo, để ta so sánh? Ta giết ngươi để mà làm gì, nếu mà giết người có thể cứu nàng, thì có phải giết cả thiên hạ ta cũng giết rồi…”. Có lẽ hắn nghĩ rằng, chính mình là nguyên nhân gây ra cái chết của Bích Dao:  “Mười năm trước, ta thảy hai người bọn họ xuống đáy nham thạch, mười năm trước, trong Trư Tiên trận, ta tận mắt bất lực nhìn nàng rơi xuống…”

Tình yêu thứ 3 của Trương Tiểu Phàm với Lục Tuyết Kỳ. Tình yêu này bắt nguồn từ khi còn bé nhưng chỉ thực sự rực cháy, chỉ thực sự khắc khoải khi hai người đã trưởng thành. Một tình yêu day dứt, là cuộc đấu tranh khốc liệt giữa lý trí và con tim. Lý trí gào thét, vùi dập tình yêu không thương xót. Nhưng tình yêu trong con tim tựa như loài cỏ dại bề bỉ dai dẳng, day dứt. Chỉ nhưng lúc đêm khuya Lục Tuyết Kỳ một mình trên Vọng Nguyệt Lâu, hay Trương Tiểu Phàm cô đơn trong đêm tịch mịch, tình yêu đó, nỗi nhớ nhung đó lại trỗi dậy lại bùng cháy thiêu đốt con tim. Không biết bao nhiêu lần Lục Tuyết Kỳ đã múa kiếm một mình trên Vọng Nguyệt Lâu, không biết bao nhiêu lần Trương Tiểu Phàm thở dài trong đêm tối. Trận chiến trong Tử Trạch. Lục Tuyết Kỳ tựa tiên nữ giáng trần từ trên trời giữa vóng sáng của Thiên Gia, Quỷ Lệ từ dưới lên, giữa âm ảnh thê lương của Phệ Hồn đón đỡ. Ánh sáng giao nhau với bóng tối, chính đạo với tà đạo, giữa hai lý trí sắc lạnh với nhau nhưng trên hết tất cả vào phút cuối cùng con tim lại bùng lên cháy mãnh liệt. Xuyên quá băng giá trong mắt Lục Tuyết Kỳ, xuyên qua hần thù trong mắt Quỷ Lệ đỏ máu, hai tâm hồn trong khoảnh khẳng giao hòa với nhau. Khoảnh khắc thứ 2 thân ảnh tách ra chìm khuất trong màn mị hư vô tận của tử trạch.
...........................

(Chương cuối...)

Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, chỉ thoáng chốc đã bao nhiêu ngày tháng trôi  đi.
Lục Tuyết Kỳ tiếp nhiệm chức vị thủ tọa Tiểu Trúc phong, hôm ấy ngự kiếm bay  sang Đại Trúc Phong thăm Văn Mẫn. Văn Mẫn đã thành hôn với Tống Đại Nhân, còn  Tống Đại Nhân đã nắm chức thủ tọa Đại Trúc Phong.

Hai chị em lâu ngày không gặp, mừng rỡ quấn quít chuyện trò từ sáng tới tận trưa  trờ trưa trật. Khi Lục Tuyết Kỳ đứng dậy cáo từ, Tống Đại Nhân và Văn Mẫn cùng tiễn ra đến  ngoài Thủ Tĩnh Đường. Lục Tuyết Kỳ nhìn quanh, cười bảo Văn Mẫn: "Yên tĩnh nhỉ, chỗ này hợp với tính  tỷ đấy." Văn Mẫn gật đầu. Tống Đại Nhân cũng cười: "Thực ra Đại Trúc Phong vẫn náo  nhiệt lắm đấy chứ, chỉ hiềm dạo này bọn đệ tử đều xuống núi tu hành, chẳng có hơi  người nên mới quạnh quẽ thế thôi. Ờ còn Đại Hoàng nữa, con chó mà sư phụ ta nuôi từ nhỏ đó, ai ngờ mấy hôm nay cũng rong mất tăm, đến tiếng chó sủa cũng chẳng còn,  thực là kỳ quái!" Văn Mẫn lườm gã: "Chắc là ghét đồ ăn của huynh quá nên nó chạy!" Tống Đại Nhân cười xuề xòa. Lục Tuyết Kỳ nhìn hai vợ chồng êm ấm như vậy cũng  thấy được an ủi, bèn chuyện trò thêm đôi câu rồi cáo từ, rời khỏi Đại Trúc Phong.

Áo trắng phấp phới, nàng ngự kiếm đi, chẳng hiểu sao bỗng nhiên buồn bã, không  muốn quay về Tiểu Trúc phong ngay. Có lẽ cảnh vợ chồng đầm ấm ban nãy của sư tỷ đã khuấy động một điều gì đó trong lòng nàng, Lục Tuyết Kỳ thấy buồn rười rượi, tự dưng bay xuống chân núi, đến  Thảo Miếu thôn, nơi đã từng gắn liền với bao ác mộng, nay đã trở nên hoang phế. Cỏ dại rậm rịt, gió mát nhè nhẹ ào đến từng cơn, tất cả dường như chưa hề thay  đổi.

Nàng đứng lặng hồi lâu, thở dài, khuôn mặt thanh tú phảng phất nỗi ưu sầu. Rồi  nàng chậm rãi đi sâu vào bên trong.

Tường xiêu vách đổ chạy dọc hai bên lối đi. Nàng đứng im trong gió nhẹ, trong hơi  cỏ man mát, ủ rũ nhìn quang cảnh lặng lẽ xung quanh, mắt ngập nhu tình. Bỗng nhiên nàng giật thót, nghi hoặc dừng bước, nhìn chằm chằm vào sâu trong  vùng hoang phế trước mặt. Ở đó có một túp nhà gỗ mới dựng, trông rất đơn sơ, khói nhẹ liêu xiêu đang lượn  lên khỏi mái. Bên ngoài nhà là một mảnh áo xanh lục rách nát, đang lất phất theo gió. Một mùi thơm nức bay ra khỏi căn nhà gỗ.

Oẳng oẳng!
Chí chí!

Những âm thanh kỳ quái bỗng vang lên trong căn nhà ấy, ngay lập tức một cái  bóng vàng xẹt ra, đó là một con chó già to tướng lông vàng, bộ dạng hí hửng. Trên lưng con chó là một con khỉ lông xám có ba mắt, thật ít thấy, tay cầm một  khúc thịt sườn thơm phưng phức, tay kia túm cổ con chó, miệng la hét loạn xị, như thể thúc con chó phi nhanh hơn!

Rồi một người chạy vụt ra, mình vận bộ áo thô, mặt mày nhăn nhó, hắn hét tướng: "Con chó chết tiệt, con khỉ chết giẫm! Các ngươi lại ăn cắp thịt..."

Bỗng nhiên trông thấy Lục Tuyết Kỳ, hắn đứng phắt lại. Hai người đứng im không nhúc nhích, sững sờ nhìn nhau...

Bao nhiêu tháng năm, tình sầu nhân gian, thoắt cái hiển hiện trong ánh mắt họ,  rồi cả hai cùng bật cười.
Một cơn gió nhẹ lùa tới, tiếng chuông đinh đang vang lên dưới mái hiên. Tấm áo  xanh lục vẫn lất phất bay, như một nét cười. Tiếng chuông đinh đang, trôi theo gió, vang  vọng đi khắp nhân gian.